Lie de ai ren

Khanh Khanh Phục Khanh Khanh

Tác giả: Linh Liệt Bạch Tửu

Editor: Xiang

Poster: Chem

Bản edit đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra ngoài.

Âm nhạc thưởng thức khi đọc ~

“Thân khanh ái khanh, thị dĩ khanh khanh;

Ngã bất khanh khanh, thuỳ đương khanh khanh?”

Thế Thuyết Tân Ngữ - “Hoặc Nịch”

Trước khi đọc cần biết ~

  1. Dịch thơ: Thương ngươi yêu ngươi, nên gọi khanh khanh; Ta không gọi ngươi là khanh khanh, vậy ai nên gọi ngươi là khanh khanh?
  2. Khanh: Mình, anh. Tiếng gọi nhau. Như vua gọi bầy tôi là khanh, gọi kẻ ngang hàng cũng dùng chữ khanh. Ðời nhà Lục cho là tiếng gọi nhau rất thân yêu, nên vợ chồng thường gọi nhau là khanh khanh.
  3. Giải thích tiêu đề: “phục” có nghĩa là lặp lại, khanh khanh đọc gần giống thân thân là hôn, vậy nên tiêu đề này có thể hiểu là “hôn rồi lại hôn, gọi em là khanh khanh ơi khanh khanh à mãi thôi”
  4. Bối cảnh của đoản văn lấy từ một bộ fic ABO cổ trang tác giả đang viết, mình đã xin per, khi nào tác giả hoàn sẽ edit.
  5. Truyện bối cảnh cổ đại, có mấy câu quotes ăn tiền chọt đúng sở thích của editor, editor dùng xưng hô là ta - em; chàng - ta, quý vị thông cảm nếu nó không thuần cổ trang… Nếu sau này có gì thay đổi sẽ quay ngược lại beta sau.

61 ❤ 04

“Khi nào chàng mới về thế, nếu muộn quá cũng đừng mang gì về cho ta. Trời đương cơn giá rét, ban đêm gió lớn lắm đấy.” Biên Bá Hiền níu ống tay áo của Phác Xán Liệt dặn dò rồi khẽ vuốt lại nếp nhăn, lại giúp hắn sửa sang lại cổ áo mới đẩy hắn ra ngoài.

“Thời tiết tầm này thì chẳng lạnh lẽo gì đến ta đâu. Yên tâm nào, chờ đến đêm ta từ binh doanh trở về thuận đường sẽ mua bánh quế hoa em thích ăn nhé.” Phác Xán Liệt chỉnh trang lại hộ oản (đồ bảo vệ cổ tay) rồi quay đầu nhìn thoáng người vừa đẩy mình đi. Hắn giơ tay kéo áo khoác Biên Bá Hiền lại cẩn thận, đoạn xích đến gần thì thầm bên tai y: “Gần đây tiếng gió khuấy đảo, nếu có người nghe ngóng hành tung ngày thường của ta, em cứ nói mình không biết gì.”

Biên Bá Hiền ngước mắt nhìn bầu trời đã nhuộm một màu đen ở phía đông, mấy giây sau mới gật đầu, dõi mắt trông theo Phác Xán Liệt lên ngựa rời đi.

“Phu nhân, nhìn trời có vẻ sắp đổ mưa, chúng ta mau về phủ thôi.” Bóng lưng Phác Xán Liệt đã biến mất khỏi tầm mắt, Thanh Dương thấy Biên Bá Hiền vẫn đứng ngoài cổng phóng tầm mắt về phương hướng của Phác Xán Liệt, áo khoác vừa được hắn khép lại giúp đã bị gió thổi bay loạn.

Hôm nay tinh thần Biên Bá Hiền cứ mông lung mờ mịt, từ khi tỉnh giấc đã cảm thấy không thoải mái như bình thường, nhất là khi nhìn Phác Xán Liệt rời đi cảm giác này càng thêm mãnh liệt, trái tim bỗng dâng lên nỗi hốt hoảng chẳng hiểu nguyên do. Thế nhưng khi nhìn gia nhân từ trên xuống dưới trong phủ đều không có biểu hiện gì lạ thường, Biên Bá Hiền chỉ xem như mình cả nghĩ quá rồi - dù cho câu nói Phác Xán Liệt để lại bên tai vẫn khiến y trăn trở không thôi.

Phác Xán Liệt có thể xem như quăng cổ chi thần (phụ tá đế vương/trọng thần/người vô cùng thân cận) của đương kim Thánh Thượng, dù sao Tiên hoàng đã có lòng dò xét Phác gia, muốn Phác gia lưu lại tội danh khó rửa. Trên triều đình chuyện thị phi liên quan đến Phác Xán Liệt cứ từng bước mà ập đến, thỉnh thoảng hắn sẽ giải thích giảng dạy cho Biên Bá Hiền những chuyện này. Hiện giờ nếu như Thánh thượng cảm thấy Phác Xán Liệt công cao lấn chủ thì…

Biên Bá Hiền kỳ thật cũng không quá hiểu biết những điều lắt léo thâm sâu chốn triều đình, nhưng y vẫn minh bạch cách đối nhân xử thế, nếu thật sự có một ngày Phác gia sụp đổ cũng chẳng phải chuyện lạ thường gì. Dù sao có lão gia ắt sẽ có tiểu tử, ai có thể dò được lòng dạ nhà đế vương chứ?

Buổi trưa hôm nay hiếm khi Biên Bá Hiền thành thành thật thật ở trong viện của mình cả ngày, chẳng muốn thưởng hoa hay nô đùa cùng sủng vật, thậm chí không hề có hứng thú dạo phố, cứ cách một lúc lại nhìn trời hỏi Thanh Dương sao còn chưa mưa.

Vất cả lắm mới chờ đến đêm, trời đã chập tối non nửa, mây đen giăng kín chẳng thấy được ánh trăng, Phác Xán Liệt vẫn chậm chạp mãi chưa chịu về.

“Thanh Dương, giờ nào rồi?” Dáng vẻ điềm nhiên lúc Biên Bá Hiền đã hoàn toàn biến mất, y cứ đi một vòng rồi lại một vòng quanh Hầu phủ, ngay cả Mạnh di nương và Đô Di nương ở hậu viện cũng phải chạy đến liếc nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

“Hồi phu nhân, đã là giữa giờ Dậu, có lẽ Hầu gia vừa rời khỏi binh doanh, đang ghé mua điểm tâm cho người đấy ạ. Mấy ngày nay triều đình phân phát trợ cấp, mỗi nhà đều dư dả một chút, người xếp hàng mua quà vặt chắc cũng khá đông, vậy nên mới về muộn so với thường ngày.” Thanh Dương đã khuyên Biên Bá Hiền về viện mấy lần, đáng tiếc y không nghe vào, nàng đành phải bồi Biên Bá Hiền đi đi lại lại quanh phủ.

Biên Bá Hiền trước giờ mồm miệng nhanh nhảu lắm, lúc này lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ là bản thân đã nôn nao sốt ruột quá đỗi nhưng vẫn không dám phái người đi tìm, y e rằng sẽ làm cho những kẻ nấp trong chỗ tối chú ý đến. Thẳng đến khi qua thêm một canh giờ, Biên Bá Hiền không rảnh bận tâm đến những chuyện sâu xa nữa mà phái người đi dò la thì mới có tin tức.

“Thưa phu nhân, Hầu gia đang ở Lương Xuân Uyển ạ.”

Biên Bá Hiền nghe kẻ báo tin nói xong lại cảm thấy không thể tin được, Phác Xán Liệt sao có thể đi đến chốn hoa tửu đó chứ? Thế là Biên Bá Hiền cẩn thận hỏi thêm một lần, gã sai vặt một mực khẳng định Phác Xán Liệt đang ở Lương Xuân Uyển, chính Phác Xán Liệt bảo gã về Hầu phủ báo tin cho phu nhân.

Biên Bá Hiền không nói gì nữa, chỉ cho người lui xuống rồi tự mình quay lại viện.

Trên bàn còn đặt một mảnh giấy, là đoạn thơ tối hôm qua Phác Xán Liệt viết cho Biên Bá Hiền, bảo là hắn và thuộc hạ trong doanh học được.

“Thân khanh ái khanh, thị dĩ khanh khanh;

Ngã bất khanh khanh, thuỳ đương khanh khanh?”

Biên Bá Hiền cầm mảnh giấy lên tỉ mỉ quan sát một lượt, chẳng biết mất bao lâu mực mới khô hết đây? Nét chữ kiên định rắn rỏi mà viết ra được câu tâm tình dính người quá thể, thiên hạ này chỉ có Phác Xán Liệt mới làm chuyện như vậy thôi.

Biên Bá Hiền gấp mảnh giấy rồi lại mở ra, mở ra rồi lại gấp lại, cuối cùng vẫn đặt xuống bàn.

Giờ Hợi một khắc, Biên Bá Hiền cuối cùng cũng nghe được động tĩnh Phác Xán Liệt đã trở về, nhưng y không giống thường ngày vội vàng chạy đến bổ nhào vào lòng người ta mà nũng nịu, cũng chẳng quấn lấy hắn đòi quà vặt. Biên Bá Hiền khoá chặt cửa phòng rồi leo lên giường nằm, bên cạnh vắng đi một người đúng là chẳng quen chút nào, trong lòng cũng như bị khoét một lỗ trống rỗng.

Phác Xán Liệt vừa về phủ việc đầu tiên làm là đi tìm Biên Bá Hiền, nhưng y lại chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ dặn dò Thanh Dương đừng để Phác Xán Liệt làm phiền mình. An tĩnh được nửa ngày, hồi sau lại có người gõ cửa, Biên Bá Hiền vừa định mắng đã nghe thấy Thanh Dương có việc muốn kể.

Biên Bá Hiền chân trần đi mở cửa, chỉ cảm thấy mặt sàn đủ ấm áp, xem ra chậu than vừa được thêm than vào. Thanh Dương mang quà vặt Phác Xán Liệt mua dâng lên cho Biên Bá Hiền, tiện thể thuật lại chuyện xảy ra đêm nay.

“Vốn Hầu gia rời binh doanh đã định hồi phủ ngay, nhưng mật lệnh của Thánh Thượng lại được gửi đến. Dụ Vương và ám vệ triều đình đang cấu kết mưu phản, nơi bọn chúng gặp mặt là Lương Xuân Uyển, Hầu gia được phái đi dò xét một phen, vậy nên mới về muộn như thế.” Thanh Dương quan sát sắc mặt Biên Bá Hiền vẫn điềm nhiên như bình thường, nhất thời không biết nói sao mới phải.

“Ta biết rồi.” Biên Bá Hiền không nhìn điểm tâm Phác Xán Liệt mua cho mình, dứt lời đã quay người định về giường nằm tiếp.

“Phu nhân cũng đừng tức giận, nếu Hầu gia không quan tâm đến chốn hoa tửu kia… Chẳng phải không có gì việc nữa rồi sao?” Thanh Dương không nhịn được mà khuyên nhủ, Biên Bá Hiền muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gỏn lọn buông một câu:

“Ta nào giận nào buồn chuyện này đâu.”

.

Từ ngày đó trở đi Biên Bá Hiền chỉ quanh quẩn dùng bữa ở nội viện, sáng sớm không đi tiễn Phác Xán Liệt lên triều, đêm về cũng chẳng buồn đón Hầu gia hồi phủ, càng không muốn Phác Xán Liệt bén mảng đến nội viện nghỉ ngơi. Ban ngày Biên Bá Hiền sẽ vui vẻ ra ngoài dạo phố, ngược lại người chịu khổ lại là Phác Xán Liệt, suốt năm ngày liên tiếp không cách nào quang minh chính đại gặp ái nhân của mình, suốt ngày phải lén lút ngắm nhìn Biên Bá Hiền từ xa. Phác Xán Liệt rốt cuộc cũng không chịu được nữa, hắn vắt óc nghĩ mấy biện pháp giải quyết, cuối cùng bèn quyết định sẽ trốn trong phòng Biên Bá Hiền để gặp y hỏi cho ra lẽ.

“Hầu gia… Cách làm này của ngài có hơi… Nếu phu nhân không vui lại đánh ngài thì…” Chu Trừng nhìn bộ dạng lén lút của Phác Xán Liệt, trong lòng không khỏi có chút sầu lo, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn phải lên tiếng.

“Ngươi không thể nào ra dáng nam nhi giống chủ tử của mình à? Nếu ta bị đánh thì ngươi cũng đừng hòng an ổn yên giấc buổi đêm!” Phác Xán Liệt quay đầu lườm Chu Trừng, tâm phúc của hắn sao lại nhát gan do dự như vậy được chứ?!

Gương mặt Chu Trừng hiện rõ nét ấm ức, giọng nói cũng không giấu được sự tủi thân, “Không phải đâu Hầu gia, lần trước Mạnh di nương không được cho phép đã ngang nhiên xông vào phòng phu nhân, phu nhân dứt khoát sai bốn tên gia nhân khiêng Mạnh di nương ném ra ngoài… Ngài bây giờ… Không phải đang giẫm lên vết xe đổ của Mạnh di nương sao?”

Chu Trừng vừa nói vừa nhớ lại dáng vẻ sửng sốt khi bị ném ra khỏi cửa của Mạnh di nương ngày hôm đó, càng nhớ chi tiết càng muốn bật cười, nhưng gã vẫn sợ sẽ bị chủ tử đánh…

“Ta là Hầu gia đứng đầu Hầu phủ, ngươi dám so sánh ta với di nương à? Cuối cùng em ấy cũng phải nghe lời ta thôi, nếu như…”

“Phu nhân hồi phủ rồi, phu nhân lại mang về cho chúng ta nhiều món ngon lắm!”

Phác Xán Liệt còn đang ba hoa biện bạch cho bản thân đã nghe động tĩnh từ ngoài cổng của đám hạ nhân. Mỗi khi Biên Bá Hiền dạo phố luôn mua quà vặt điểm tâm mang về cho tiểu nha đầu và nam đinh trong phủ, cho nên gia nhân đều ngóng trông phu nhân ngày nào cũng có tâm tình ra ngoài dạo một vòng phố xá.

Chu Trừng vừa quay đầu lại đã thấy Phác Xán Liệt nấp phía sau cánh cửa viện chính của Biên Bá Hiền, chỉ còn mỗi gã là xấu hổ đứng đực trước cửa. Chu Trừng liếc nhìn thử, trong tay Biên Bá Hiền cầm một bao giấy đựng đầy thịt bò kho còn đang bốc khói, khi ánh mắt của Biên Bá Hiền dừng trên người Chu Trừng gã không khỏi nín thở, chỉ sợ không cẩn thận lại chọc phu nhân tức giận đá mình bay thẳng lên trời.

“Phu… Phu nhân…” Chẳng biết từ khi nào chỉ cần nhìn thấy Biên Bá Hiền Chu Trừng sẽ không nhịn được mà căng thẳng lắp ba lắp bắp, khoé môi còn nhếch lên thành một nụ cười hết sức ngây ngơ ngờ nghệch.

“Ngọn gió nào đưa Chu đại nhân đến thế này? Ồ, đây là thứ bảo vật gì thế này, gian phòng nhỏ của ta cũng xứng để đặt nó ở đây sao?” Biên Bá Hiền cầm túi thịt bò kho đi một vòng quanhh Chu Trừng nghiền ngẫm, lại tò mò quan sát chiếc rương đặt giữa phòng. Khi Biên Bá Hiền vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Phác Xán Liệt trốn sau cánh cửa, ngay cả chuôi kiếm cũng chả thèm giấu, không biết tên ngốc này đi chinh chiến sa trường kiểu quái gì nữa.

“Bẩm phu nhân, đây là báu vật do Thánh Thượng ban tặng, Hầu gia cố ý mang đến cho ngài ngắm ạ.” Chu Trừng ổn định lại tâm trạng, dựa theo lời kịch Phác Xán Liệt dạy mà đối đáp.

“Sai người mang đến là được rồi, Hầu gia cất công đến làm gì chứ, cái viện nhỏ này sao hầu hạ nổi đại phật tổ như hắn? Ta đây chỉ là một kẻ nghèo hèn được Hầu gia cưới về để cải mệnh, luận về vui thích chẳng phải các cô nương ở Lương Xuân Uyển sẽ có nhiều trò hay hơn sao? Ngươi nhớ bảo vệ Hầu gia nhà ngươi cách xa ta một chút, tránh để ta làm bẩn mắt Hầu gia.” Cái miệng nhỏ của Biên Bá Hiền liên tục phun châu nhả ngọc khiến Chu Trừng không thể đáp trả nổi một câu, ngay cả Phác Xán Liệt đang nấp trong góc cũng có chút nghẹn lời.

Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, Chu Trừng vội vàng chắp tay đầu hàng: “Thưa phu nhân, vật ban thưởng cũng đã được mang đến, thuộc hạ còn có chuyện phải xử lý theo căn dặn của Hầu gia, xin phu nhân cho phép thuộc hạ được cáo lui trước.”

Biên Bá Hiền còn chưa kịp nói thêm câu nào, bàn chân Chu Trừng như được thoa dầu mà biến mất nhanh như chớp không thấy được bóng. Biên Bá Hiền tức giận cho hạ nhân lui xuống rồi khép cửa phòng lại, vừa nghiêng đầu đã thấy Phác Xán Liệt xấu hổ đứng im thin thít trong góc.

Khoé môi Biên Bá Hiền khẽ cong lên ý cười khó phát hiện nổi, y cứ xem Phác Xán Liệt như không khí mà tảng lờ, chỉ bình thản đặt túi thịt bò kho lên bàn. Biên Bá Hiền không có thói quen để hạ nhân hầu hạ mình thay y phục, khi y vừa đưa tay định cởi áo khoác ngoài mới nhớ ra trong phòng còn một vị khách không mời. Biên Bá Hiền muốn bảo Phác Xán Liệt cút ra chỗ khác nhưng lại không muốn mở miệng, muốn tiếp tục thay y phục lại sợ họ Phác kia giở trò xấu xa, cuối cùng đành phải hậm hực ngồi xuống tự mình ăn thịt bò kho.

Ngoài viện.

Chu Trừng ngồi cạnh Thanh Dương buồn bực than vãn, “Thanh Dương này, ngươi nói xem khi nào phu nhân nhà ngươi mới không giận lẫy Hầu gia chứ? Mấy ngày nay Hầu gia không thể về viện của phu nhân, lại không đến chỗ những di nương khác, ngài ấy ngủ ở thư phòng ta cũng phải đứng canh ở thư phòng… Ui da đau đau!”

Chu Trừng còn chưa dứt câu đã bị Thanh Dương dùng sức nắm lỗ tai thật mạnh, “Gì mà phu nhân nhà ta, phu nhân là phu nhân của Hầu phủ, cũng là chủ tử của ngươi đấy! Hơn nữa ai dám ngăn cản Hầu gia đến viện của mấy di nương kia, Mạnh di nương Hứa di nương ngày nào cũng cũng ở trong phòng, ngài ấy muốn thì cứ đến thăm! Hai chủ tử các ngươi muốn ngủ tại thư phòng thì có liên quan gì đến phu nhân nhà ta!”

Phải biết ngay từ đầu Thanh Dương đã là nha hoàn được Hầu phủ cấp cho Biên Bá Hiền, cũng không biết có phải vì Biên Bá Hiền cứ cách hai ba ngày lại dẫn nàng ra ngoài ăn ngon uống say, trái ngắm hoa phải ngắm cảnh hay không mà hiện tại Thanh Dương chỉ một lòng hướng về Biên Bá Hiền, chẳng buồn giúp Phác Xán Liệt giải vây dù là nửa câu.

“Vâng vâng vâng, bà cô ơi mau thả tay ra đi mà!” Chu Trừng đau đến mức trợn mắt nhe răng, chờ Thanh Dương buông tay gã liền vội vàng xoa xoa lỗ tai đáng thương của mình, hai người hầu cúc cung tận tuy tiếp tục chờ đợi động tĩnh trong phòng.

Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền mãi không để ý đến mình, cuối cùng cũng không nhịn được mà đi đến mở lời trước, “Thánh Thượng nói ta có công nên cho ta chọn thưởng, ta thấy tấm khắc ngọc bích đẹp đẽ tao nhã này chắc em sẽ thích lắm, vậy nên ta chỉ muốn được thưởng duy nhất món bảo vật này mang về cho em ngắm thôi.”

Biên Bá Hiền vẫn chẳng thèm nhìn cái rương kia, chỉ bình thản gặm gặm thịt bò.

“Bọn họ kháo nhau ở Hoà Hương lâu vừa mời được một đầu bếp nổi danh đến từ Lĩnh Nam, đợi thêm mấy ngày nữa ta sẽ gọi hắn đến nấu ăn cho em nhé, nghe nói món hoa quế củ sen của hắn nổi tiếng khắp trời nam đấy.” Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền vẫn chẳng buồn đoái hoài bèn đổi một cách dỗ ngọt khác.

Biên Bá Hiền: thịt bò ngon quá, yên lặng ăn thôi.

Phác Xán Liệt hít một hơi, bất đắc dĩ mà lại không dám hó hé gì, đành phải trực tiếp nói những lời mình đã học thuộc làu làu suốt mấy hôm nay, “Ta thật sự biết mình sai không chối được, em cũng biết ta đến Lương Xuân Uyển nào để tầm hoan tác nhạc, nếu không phải nhận lệnh bí mật theo dõi Dụ vương thì không bao giờ ta tình nguyện đến chốn tìm hoan ấy. Ngàn tốt vạn tốt ngoài kia nào sánh bằng một góc của em chứ, sao ta có thể tìm đến kẻ khác được đây?”

Biên Bá Hiền nghe đến đây đã ngứa miệng lắm, nhưng thấy bộ dạng kia của Phác Xán Liệt lại không muốn để ý, đành phải há miệng thật to, tiện thể liếc nhìn người nọ bằng nửa con mắt.

“Ta ăn xong rồi, ngủ đây.” Biên Bá Hiền gói kĩ túi thịt bò kho đã ăn được non nửa, cũng chẳng thèm bận tâm đến Phác Xán Liệt nữa mà bắt đầu cởi quần áo. Dù sao nếu Phác Xán Liệt lúc này còn dám động tay động chân, y sẽ cắn đứt một miếng thịt trên vai của hắn luôn cho biết mặt.

Phác Xán Liệt đúng là không có động tác gì khác, chỉ thở dài đi theo Biên Bá Hiền thay quần áo rồi bất đắc dĩ nhìn y leo lên giường chui vào chăn.

Gặp nhau chưa nói được mấy câu đã đi ngủ thì có ích gì chứ?

Thường ngày Phác Xán Liệt thích nhất là trêu đùa Biên Bá Hiền đến mức xấu hổ đỏ mặt, hắn cảm thấy dáng vẻ bị chọc giận của y vô cùng đáng yêu, cho nên luôn tìm cách trêu Biên Bá Hiền rồi lại tốn công tốn sức dỗ dành người ta. Trước đó Phác Xán Liệt còn đặc biệt dặn dò Chu Trừng lấy bớt than trong chậu sưởi, cách làm này hắn đã từng áp dụng thành công khi hai người vừa thành hôn. Thế nhưng lần này Biên Bá Hiền lại dùng sức quấn chặt chăn, quay lưng về phía Phác Xán Liệt chẳng thèm đá động gì đến hắn.

“Em không lạnh à?” Phác Xán Liệt chủ động phá vỡ sự yên tĩnh ngột ngạt, sau đó lại là một khoảng trầm mặc, mãi một lúc lâu sau Biên Bá Hiền mới lên tiếng.

“Không lạnh.”

“Vậy thì ta lạnh.”

Phác Xán Liệt duỗi tay kéo Biên Bá Hiền ôm vào lòng, lại bắt chước mấy con cún bự ra vẻ đáng thương dụi đầu vào cổ Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền chẳng buồn ừ hử, không giãy giụa cũng chẳng nói năng gì, để mặc Phác Xán Liệt hết ôm ấm rồi lại làm trò nũng nịu.

Giữa hai người yêu nhau nếu không nói ra khúc mắc thì không có cách nào tiếp tục bên nhau. Sống đã khó, yêu đương cũng rất khó, để tâm đến một người là chuyện vô cùng đau đầu.

“Chàng căn bản không hiểu được… Đến cùng ta đang giận dỗi chuyện gì.” Vòng ôm của Phác Xán Liệt đã khiến Biên Bá Hiền trở nên ấm áp hơn, y vô thức dựa sát nguồn nhiệt nóng bỏng rồi khẽ khàng nói.

“Đến tận bây giờ ta cũng không quan tâm chàng ra ngoài có lạc vào chốn hoa tửu hay không, bởi vì ta biết chàng sẽ không làm thế, ta biết chàng toàn tâm toàn ý thương ta. Điều ta quan tâm chính là chàng cứ bán mạng cho người ngoài mà không nói với ta một tiếng nào.”

Biên Bá Hiền vẫn đưa lưng về phía Phác Xán Liệt, khoé mắt y đỏ hoe, nước mắt không chút tiền đồ nào rơi xuống. Phác Xán Liệt cũng nhận ra được cảm xúc bất thường của người trong ngực, hắn vừa đảo mắt nhìn thử đã hoảng hồn, vội vàng lấy ống tay áo của mình lau nước mắt của Biên Bá Hiền, sau đó lại trực tiếp dùng lòng bàn tay dày rộng dịu dàng gạt nước mắt cho y.

Nói đến đây Phác Xán Liệt cũng đã hiểu rõ nguồn cơn, Biên Bá Hiền mặt nặng mày nhẹ suốt mấy hôm nay hoá ra không phải vì hắn đến Lương Xuân Uyển mà vì hắn đi bắt sống Dụ vương nhưng không báo cho y hay tin.

Dù sao đao kiếm cũng không có mắt, Dụ vương bây giờ chẳng phải đã không còn mạng sao?

“Ta không hiểu những trò đấu đá sóng ngầm chốn quan triều, Phác gia của chàng bao đời là văn thần võ tướng được phong hầu tấn tước, chàng so với ta càng phải rõ ràng hơn. Nhưng ta chỉ muốn chàng được sống, ta chỉ cần chàng sống thật tốt thôi.”

Nước mắt Biên Bá Hiền vẫn cứ rơi, Phác Xán Liệt lòng đau như cắt, vừa muốn lên tiếng đã bị y chặn lại.

“Nửa đời trước của ta… Những người bên cạnh ta đều đã mất cả rồi.”

“Ta chỉ còn lại chàng, ta cũng chỉ có chàng thôi. Ta chẳng cần gì hết, ta chỉ muốn chàng bình an mạnh khoẻ, dù sau này có một ngày chàng không còn yêu ta, chỉ cần chàng vẫn sống tốt là được.”

Người sống trên đời mải miết kiếm tìm sự bình yên nơi tâm hồn, điều Biên Bá Hiền mong cầu lại đơn giản hơn bất kì ai: Phác Xán Liệt phải sống thật tốt.

Vì Phác Xán Liệt chính là hoàng hôn, là trăng tròn, là ánh lửa, là nhiệt huyết của cả đời Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền lúc này mới quay đầu nhìn thử phản ứng ngạc nhiên của Phác Xán Liệt, vừa định hỏi tại sao chàng không nói gì đã bị hắn nâng niu ôm mặt, cẩn thận hôn từ trán xuống môi.

“Nói chuyện đi chứ! Chàng hôn ta làm gì?!” Biên Bá Hiền vỗ vào tay Phác Xán Liệt một cái, nhưng vẫn bị trận mưa hôn nhấn chìm.

“Không nói đâu, ta chỉ muốn hôn em thôi.”

“Đừng giở trò nữa! Trong đầu chàng toàn những suy nghĩ xấu xa thôi.”

“Ta đang thương em mà, chuyện xấu gì chứ?”

“Ôi ôi, đừng hôn nữa! Chàng viết cho ta ‘Khanh khanh’ gì đấy, suýt nữa đã bị ta châm lửa đốt sạch rồi.”

“Ta cứ hôn đấy, nếu em đốt thì ta lại viết, viết cho em nghìn lần vạn lần cũng được.”

“Thân khanh ái khanh, thị dĩ khanh khanh;

Ngã bất khanh khanh, thuỳ đương khanh khanh?”

Vì em mà ngàn lần vạn lần, hôn hôn rồi lại hôn hôn, gọi hai tiếng khanh khanh rồi lại khanh khanh.

HOÀN.

Link nội dung: https://caohockinhte.edu.vn/khanh-khanh-cua-toi-wordpress-a62375.html