Thỉnh thoảng, chúng tôi chỉ có thể quan tâm nhau và hỏi nhau qua những bức thư điện tử, hay những cuộc gọi chớp nhoáng. Một tình bạn đẹp, vì hoàn cảnh nên mới xa dần. Rồi trong sự xô bồ của cuộc sống, trong cái chen lấn của xã hội, sự lãng quên bắt đầu, tình bạn cũng nhạt nhòa theo năm tháng. Đó là một điều rất khó chấp nhận.
Tôi đã từng có những người bạn thật sự chí thân, chí cốt, những người bạn mà ngày trước tưởng chừng sẽ không bao giờ bỏ tôi một mình. Nhưng rồi thì cuộc sống, trong bao nhiêu bề bộn, bao nhiêu mối quan hệ mới, bao nhiêu gánh nặng của cuộc sống, tình bạn của chúng tôi cũng phai dần hay chỉ còn được xem là những mối quan hệ có điều kiện, xã giao. Bởi cuộc sống của mỗi người còn quá nhiều cái để lo nghĩ, suy tính về ăn, mặc, ở và cả dự định trong tương lại thì đâu còn thời gian để ý, quan tâm nhau như thuở ban đầu. Riêng tôi, tôi đã tìm cho mình một lối đi mới, đó là con đường xuất gia làm tu sĩ, dành cả đời để tìm lại chính mình. Thêm một lần nữa, tôi bước đi trên con đường mới, mới như những ngày tôi còn là đứa trẻ cắp sách đến trường và quen thêm nhiều bạn mới. Nếu như ở trường học có Thầy dạy chữ, còn trong đạo cũng có Thầy nhưng là có Thầy dạy đạo, người mà tôi cung kính gọi là Sư Phụ, hay cũng là người thế phát, tế độ cho tôi và các Thầy khác trong chùa. Thầy tôi có làm vài câu thơ ngắn, nhưng nội hàm rất sâu, mà tôi hằng khắc ghi:
“Không cha sao có thân này Không Thầy sao được như ngày hôm nay”.
Hay:
“Ơn Thầy vòi vọi núi cao Tình huynh đệ đẹp như sao trên trời”.
Cũng vậy, tình bạn là đời, tình huynh đệ là đạo, hai lối sống và chí hướng khác nhau, nhưng đối với tôi lại cảm thấy mình đang được che chở, yêu thương từ Thầy và huynh đệ, và hạnh phúc trong cuộc sống hiện tại. Đôi khi tôi ngồi ngẫm nghĩ, hình ảnh tình bạn đẹp ở cái thuở cắp sách đến trường ùa về trong ký ức. Còn bây giờ, tình huynh đệ thì không một bút mực nào có thể diễn tả hết, nên tôi sẽ dành điều này trong tim của mình.
Tâm Nghiên